Bài thơ Trăng Sáng (Xuân Diệu), tác giả viết về chuyện tình trăng sáng của đôi tình nhân. Mở đầu bài thơ là khoảng thời gian đôi tình nhân còn bên nhau, nhắc nhau những lúc trăng sáng hẹn hò, ánh trăng giữa cỏ rải những cọn rơm vàng, những khi em ở gần hai ta vui ngày tháng, em nhắc anh:”trăng sáng”.
Trăng Sáng (Xuân Diệu)
Anh đứng cửa sổ trước
Thấy cành gió đưa nhau
Anh đứng cửa sổ sau
Thấy cây long não sáng
Biết là trăng giữa cỏ
Rải những cọng rơm vàng
Biết là trăng trên trời
Đang rắc hoa liền cánh.
Những khi em ở gần
Hai ta vui ngày tháng
Anh mải thơ quên trăng.
Em nhắc anh: “Trăng sáng”
Anh bồi hồi vui sướng
Hiểu tình em vẫn đầy
Vẫn nhớ trăng hò hẹn
Vẫn một vầng đắm say.
Nay em đang ở xa
Anh nhắc em: “Trăng sáng”
Anh gọi em: “Trăng ngà”
Đứng bồi hồi canh vắng.
Nhưng đoạn cuối bài thơ, là sự xa cách và chàng trai nhắc cô gái trăng sáng và gọi cô gái là trăng ngà. Bạn có cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé.